“Không phải tôi mang cô về địa phủ, để bồi thường, tôi đã tìm được một thân thể phù hợp với linh hồn cô ở thế giới khác, chỉ cần cô đồng ý, tôi sẽ mang cô đến đó.”
Tình huống như thế này rất thường xuyên xảy ra ở địa phủ, trước đó cậu cũng đã an bài vài vị giống cô lữ hành đến thế giới khác, mỗi người đều rất vui a.
Hình như là thật.
“Giữ lại trí nhớ hiện tại?”
Gật đầu.
“Thân thể khỏe mạnh?”
Lại gật đầu.
Vậy thì không thành vấn đề, chỉ còn lại một yêu cầu.
“Tôi muốn 500 triệu, tiền của thế giới kia.” Dù sao làm trạch nữ 27 năm, không hề có kỹ năng sinh tồn, chút tiền đó là được.
[ Tác giả: Có "chút" sao?
Đáp: Không phải có chút sao? Hay là phải thêm mới được? *Sát khí*
Tác giả: Không, vừa vặn vừa vặn......]
Chỉ như vậy thôi sao? Diêm Vương lại liều mạng gật đầu, yêu cầu của người này so với những người trước quả thực quá nhỏ, nhất định phải làm tốt cho cô thoải mái, ừm, hay là cho cô thêm vài thứ nữa, dù sao thế giới kia cũng cực kỳ nguy hiểm.
“À, hỏi cậu một vấn đề được không.” Suy nghĩ đã lâu.
“Cái gì?” cậu luôn luôn có hỏi tất đáp.
“Sao cậu làm được Diêm Vương?” Tò mò, cậu ta không có khí thế lại có chút ngơ ngơ, hay làm sai chuyện mà lại được làm Diêm Vương, rất kỳ quái.
“Ai cần cô lo!!” Cái trán chật ních ‘ngã tư đường’, thẹn quá thành giận đẩy mạnh cô vào thế giới đã định.
Trước khi chìm vào bóng tối, tôi mới nhớ tới ra còn chưa hỏi cậu ta muốn tôi đến thế giới gì, thôi vậy, đến sẽ biết.
………………………….. …………………. ………… ….
Chương 1: Xuyên qua
Edit+Beta: tojikachan
Nguồn: mongthuycungs2.wordpress.com
(Beta ngày: 15/3/2014)
“A, vẫn chưa tỉnh lại sao? Cứ như vậy thì nguy đây, tuy rằng đã đáp ứng mẹ sẽ quý trọng mình, phải bảo vệ tốt bản thân, nhưng hiện tại……”
Nhân vật chính tôi giờ phút này đang cực kỳ buồn bực ngồi xổm xuống giường, nhìn người nằm trên giường vẫn không nhúc nhích, tái nhợt gầy yếu giống quỷ, nhớ kỹ. Nếu là bình thường, tôi tuyệt đối không làm được như vậy với thân thể ốm yếu, nhưng hiện tại tôi không chỉ có thể đi, có thể chạy, có thể nhảy, còn có thể bay nữa, aiz, tôi hiện tại là một du hồn, thân thể của mình không nhập vào được, cửa phòng bệnh cũng không ra được, bị vây ở chỗ này đã hơn một tháng, mỗi ngày nếu không làm một chút động tác yêu cầu cao độ thì là nói chuyện với thân thể của mình, cứ thế có lẽ một ngày nào đó linh hồn tôi sẽ điên mất.
“Có lẽ chết vẫn tốt hơn……” Thấp giọng thì thào.
“Thật vậy chăng? Cô…… muốn chết sao?”
Người kia là ai? Tôi nhìn một cậu bé mặc áo trắng chói mắt đột nhiên xuất hiện, ngữ khí của cậu ta…… Có chút chờ đợi, có chút kinh ngạc…… cậu ta đang đợi tôi chết sao? Rất kỳ quái, cậu ta hẳn không phải người thường, hẳn là rất có năng lực, người như vậy nếu muốn lấy tính mạng con người thì cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, vì sao tôi lại cảm thấy cậu ta chờ tôi nói lời này đã rất lâu?
Tôi chỉ nhìn cậu ta, cũng không nói gì, cậu ta cũng tựa hồ ý thức được mình đột ngột, vội vàng mở miệng giải thích: “Thật ra là thế này, tôi là Diêm Vương……”
“Không phải Bạch Vô Thường sao?” Nhìn cậu ta mặc áo trắng, còn tưởng là dấu hiệu của thân phận cậu ta
“Mới không phải, tôi là Diêm Vương.” Mặt trẻ con cố gắng bày ra một bộ uy nghiêm.
“Ồ, rồi sao?” Thì ra là Diêm Vương, nhưng còn chưa thuyết phục được tôi.
“A…… Sau đó……” cậu ta nhất thời không phản ứng lại, chuyển đề cũng quá nhanh đi, hơn nữa khi cô nghe được chính mình là Diêm Vương sao lại không có phản ứng gì chứ, buồn bực nha, thật muốn ngồi xổm góc tường khổ sở vẽ vòng, nhưng bây giờ công tác quan trọng hơn, nếu không hoàn thành, cậu ta sẽ bị một đống người cằn nhằn trách mắng bao phủ, nhiều người oán niệm như vậy, chắc chắn cậu ta không thể chịu nổi.
“Ừm… năm đó khi tôi còn là học sinh thực tập ở địa phủ, từng ở điện Trọng Sinh công tác một thời gian, lúc đó cô đang ở cạnh bể Trọng Sinh, tôi không cẩn thận đẩy cô vào bể, vì thế cô trọng sinh đến thế giới này, nhưng sự trọng sinh của cô không phải là địa phủ an bài, tùy cơ lựa chọn, kết quả linh hồn của cô phải nhập vào thân thể không phù hợp kia, cho nên……” Nói đến đây, Diêm Vương vụng trộm liếc tôi một cái, giống như đứa trẻ làm sai chuyện.
“Cho nên cơ thể của tôi từ khi sinh ra đến giờ luôn luôn suy nhược.” Cuối cùng thì tôi cũng biết vì sao mình nhiều bệnh.
“Cô không tức giận?” Cậu ta hại cô như vậy, cô hẳn là rất tức giận chỉ vào cậu ta mắng nha, lúc trước, khi cậu ta làm sai luôn bị người khác lấy ngón tay chọc cái trán mắng, tuy rằng…… Tuy rằng sau đó, mọi người luôn mang vẻ mặt bất đắc dĩ, sau đó thở dài……
“Làm vậy thì có chỗ tốt sao?” Tôi khẽ liếc hắn một cái, cậu ta thích bị mắng sao?
“Ách?” Ngốc điệu, khó hiểu.
“Dù sao đã thành sự thật, hết thảy cũng không thể quay về, hơn nữa, trái tim thân thể này không tốt, cảm xúc không thể dao động quá cao, cũng quen rồi.” Hai mươi mấy năm qua, cô sớm không vui không buồn, chỉ bình tĩnh mà sống, đôi khi cũng không hiểu được mình, rõ ràng dục vọng muốn sống mãnh liệt không kém người khác, trong thời khắc sinh tử, luôn cố hết sức để có thể tiếp tục sống, thật mâu thuẫn.
“Nhưng mà…… Nếu không phải tôi, cô vốn vẫn ở lại địa phủ, không phải trọng sinh như vậy, cũng sẽ không…… sẽ không không có trí nhớ kiếp trước.” Diêm Vương vẫn cúi đầu, nói ra sự thật phũ phàng.
“À –” Tôi thở dài, nói cho tôi biết tôi cũng sẽ không tức giận, hay là……
“Vậy, Diêm Vương đại nhân, tôi sẽ không mắng chửi người, nếu cậu muốn tìm người chửi, vậy thì……” Tôi ý đồ nói lòng vòng, nhưng không thành công lắm, tôi đâu có bao giờ được nói chuyện với người khác quá lâu.
“Cô……” Diêm Vương bất đắc dĩ, cậu ta không biết cư nhiên sẽ khiến cô nghĩ như vậy, cậu ta chỉ là đang tích cực nhận sai, aiz, thôi vậy thôi vậy, chính sự quan trọng hơn.
“Tôi có thể hỏi một vấn đề sao?” Tôi nhấc tay muốn hỏi.
“Cái gì?”
“Nếu sớm biết tôi không nên trọng sinh, vì sao bây giờ mới đến?” Từ địa phủ đến đây hẳn là không mất thời gian những hai mươi bảy năm của cậu ta đi, thoạt nhìn cậu ta hơi ngơ ngơ, không lẽ là có bệnh mù đường
“Thân là nhân viên công tác của địa phủ, không thể tùy tiện lấy đi linh hồn con người, đây là quy định…… Thân thể này của cô có thể sống, chúng tôi không thể câu đi linh hồn của cô, nhưng tình huống của cô là đặc thù, chỉ cần tự nguyện buông tha cho sinh mệnh của mình, thì chúng tôi mới có thể mang cô đi.” Diêm Vương giải thích tường tận, cậu ta vốn là người nhớ chuẩn xác nhất các quy định của địa phủ.
“Ha ha, thì ra là thế, vậy thì hãy dẫn tôi đi đi.” Hôm nay cậu ta có thể giúp tôi thoát khỏi thân thể ốm yếu này, mẹ sẽ không trách tôi đi, bị bệnh nhiều năm như vậy, cũng đủ rồi.
“Không phải tôi mang cô về địa phủ, để bồi thường, tôi đã tìm được một thân thể phù hợp với linh hồn cô ở thế giới khác, chỉ cần cô đồng ý, tôi sẽ mang cô đến đó.”
Tình huống như thế này rất thường xuyên xảy ra ở địa phủ, trước đó cậu ta cũng đã an bài vài người giống cô đi đến thế giới khác, mỗi người đều rất vui vẻ.
Hình như là thật.
“Giữ lại trí nhớ hiện tại?”
Gật đầu.
“Thân thể khỏe mạnh?”
Lại gật đầu.
Vậy thì không thành vấn đề, chỉ còn lại một yêu cầu.
“Tôi muốn 500 triệu, tiền của thế giới kia.” Dù sao làm trạch nữ 27 năm, không hề có kỹ năng sinh tồn, chút tiền đó là được.
[ Tác giả: Có "chút" sao?
Đáp: Không phải có chút sao? Hay là phải thêm mới được? *Sát khí*
Tác giả: Không, vừa vặn vừa vặn......]
Cứ như vậy sao? Diêm Vương lại liều mạng gật đầu, yêu cầu của người này so với những người trước quả thực quá nhỏ, nhất định phải làm tốt cho cô thoải mái, ừm, hay là cho thêm vài thứ nữa cho cô, dù sao thế giới kia cũng cực kỳ nguy hiểm.
“À, hỏi cậu một vấn đề được không.” Suy nghĩ rất lâu.
“Cái gì?” cậu ta luôn luôn có hỏi tất đáp.
“Sao cậu làm được Diêm Vương?” Tò mò, cậu ta không có khí thế lại có chút ngơ ngơ, hay làm sai chuyện mà lại làm Diêm Vương, rất kỳ quái.
“Ai cần cô lo!!” Cái trán chật ních ‘ngã tư đường’, thẹn quá thành giận đẩy mạnh cô vào thế giới đã định.
Trước khi chìm vào bóng tối, tôi mới nhớ tới ra còn chưa hỏi cậu ta muốn tôi thế giới kiểu gì, quên đi, đến sẽ biết.
Diêm Vương nhìn tay mình, run rẩy run rẩy run rẩy, AAA!!!! Hình như lại gặp rắc rối rồi, cậu ta còn có chuyện chưa nói rõ đâu!
“Thôi vậy, cho hai người kia đến chỗ cô vậy. Làm vậy thì mấy người lớn đáng ghét kia sẽ không thể ngày nào cũng phái thức thần đi càu nhàu với mình nữa, mình đã rất lâu không được ngủ ngon, aiz, không phải chỉ là không cẩn thận làm mất linh hồn con ông ta thôi sao, làm gì mà nóng nảy……”
Một đường càu nhàu, thân ảnh cậu ta dần dần biến mất.
Chương 2: Cuộc sống mới
Edit+Beta: tojikachan
Nguồn: mongthuycungs2.wordpress.com
(Beta ngày: 15/3/2014)
Rừng rậm Butoto, bốn phía toàn là núi. Phía tây, tuyết trên núi hòa tan thành nước chảy từ trên xuống dưới chảy thành con sông trong rừng, con sông có rất nhiều nhánh, một nhánh duy nhất từ hướng đông chảy ra khỏi rừng rậm, trở thành nguồn nước của cư dân trong trấn nhỏ, người nơi đó gọi nó là “sông Toto”.
Sáng sớm, trong rừng rậm, sương mù tràn ngập.
“Cáp — ân!” Cửa chính nhà gỗ bên bờ sông Toto bị mở ra, một cô bé mặc kimono màu xanh che miệng ngáp xuất hiện ở cửa, giọng nói mang theo một chút khàn khàn vừa tỉnh ngủ, “Ai nha, tuyết rơi, chả trách đêm qua có chút lạnh.”
tôi ngẩng đầu nhìn bông tuyết bay đầy trời, xem ra đám tuyết này phải rất lâu sau mới tan ra, ừm, cuối cùng có người hỗ trợ.
“Tuyết Y.”
“Xin hỏi ngài có gì phân phó?” Trong không trung, tuyết chậm rãi tụ lại, hình thành một hình người mơ hồ, sau đó một cô gái mặc kimono màu trắng tuyết trong trẻo nhưng lạnh lùng xuất hiện ở trước mặt tôi.
“Chú ý đồ ăn của tôi và đàn gà cưng, thuận tiện mang ra một ít đồ ăn đã dùng.” Ở rừng rậm nguyên thủy, tôi rất chăm chỉ khai hoang, nuôi gà, cải thiện cuộc sống.
“Vâng.” Tuyết Y trả lời rồi lập tức đi làm.
Tôi hiện tại là Chitose, tên Diêm Vương ngơ ngơ kia đẩy tôi đến nơi này, sinh tồn ở thế giới “Hunter X Hunter” đã được ba năm, ngoài một năm đầu tôi được Rin mang đến rừng rậm này để sống, thời gian còn lại tôi đều một mình sống trong này, ừ, không phải không muốn đi ra ngoài, chỉ là sợ năng lực không đủ, nhất là còn chưa học được niệm đâu, vạn nhất đi ra ngoài gặp gỡ vài cái boss siêu cấp thì sẽ chết mất……
“Chitose, thực vật trong phòng còn rất ít.” Phía sau tôi, một cậu bé ba, bốn tuổi đột nhiên xuất hiện, dùng giọng nói trẻ con bình thản nói, cậu ấy là một trong hai thức thần của tôi: Thanh Hợp, mà thức thần còn lại….
“Bạch Ngọc lại vào rừng?” Ngữ khí khẳng định.
“Vâng, có nên kêu trở về?”
“Không cần,” tôi xua tay, Bạch Ngọc có tâm tính của đứa trẻ, kệ cậu ấy đi chơi đi, “Thanh Hợp, cùng tôi lên trấn trên.” Lần này phải mua nhiều thực vật hơn, đề phòng sau này thời tiết lạnh hơn, khi đó cô sẽ rất lười đi.
“Chitose!” giọng nói hưng phấn truyền đến, người chưa tới tiếng đã tới trước, ngay sau đó, một gương mặt lập tức xuất hiện ở trước mặt, trong đôi mắt tròn tròn chỉ kém hiện ra mắt đầy sao như trong truyện tranh mà thôi,“Chitose, em phát hiện có người rất lạ nha”
Lại là người rất lạ, lần trước là sói lạ, kết quả chọc phải con thú cường đại âm hiểm nhất rừng rậm này, sau đó tôi phải đi thu dọn hậu quả rối rắm, không chỉ chật vật đánh nhau với đám dã thú kia, mà còn phải đề phòng bọn họ ‘hỗ trợ nhau’, nhất là con thú tên Phong Tê, dã thú chạy nhanh nhất trong rừng rậm này, sau đó tôi bị người ta đuổi chạy hết cả cánh rừng……
Quá cực khổ, dù thực lực của tôi nhờ đó mà được rèn luyện không ngừng tiến bộ, thật không biết lần này lại chọc tới người nào.
“Người đó đâu?” Trong giọng nói của tôi lộ vẻ bất đắc dĩ, mấy năm ở chung với Bạch Ngọc, cảm xúc của tôi cũng bắt đầu kích động, khác với kiếp trước bình tĩnh vô ba, bây giờ mới tốt.
“Anh ta đuổi theo em đến bên ngoài kết giới.” Bạch Ngọc chỉ chỉ.
Quả nhiên, người kia đang ở ngoài kết giới, vì có kết giới nên anh ta không thể vào, cũng không nhìn thấy tình hình bên trong, nhìn anh ta quần áo lôi thôi, khăn quàng cổ vây quanh cổ che đi sự nghiêm nghị, tóc lộn xộn, một thân phong trần mệt mỏi, người này hẳn là người lữ hành trong thế giới Hunter, anh ta cư nhiên đến được đây, ha ha, vận khí của anh ta thật tốt.
“Anh là ai?”
Ging đang cân nhắc bức tường vô hình trước mặt kia, lập tức đề phòng, cô bé này…… Xuất hiện lúc nào? Ừm, không có sát khí, có vẻ không có ác ý, nhưng một thân trang phục kimono màu xanh có hoa mai màu đen trang trí, tóc màu đen nhánh được cẩn thận cuốn quanh trước ngực, gương mặt có chút gầy, làn da trắng, chính yếu là đôi mắt có màu trắng ngà, toàn thân tản ra sự tao nhã nhè nhẹ, rất quen thuộc.
“Rất lâu trước kia tôi đã gặp một người, cũng có trang phục giống như cô vậy.”
Có trang phục giống tôi? Là người mà tôi gọi là mẹ, hay là Rin? Có lẽ…… là người sau đi?
“Anh là ai?” tôi lại hỏi, “Có lẽ tôi biết người kia.”
“Ging, Ging Frecess.” Ging cười cười, ngồi xuống, chính anh ta cũng từng cố ý vô tình tìm được cô ấy.
“Thì ra là anh, rất nổi tiếng.” tôi làm bộ giật mình, dù sao đối với người ta thì đây lần đầu tiên gặp mặt, đương nhiên phải làm như không biết đối phương.
“Về phần người mà anh nói, là Rin phải không.” tôi đứng ở bên cạnh anh ta, cùng anh ta nhìn miếng băng mỏng trên mặt sông, cách ăn mặc của tôi cực kỳ giống Rin, thứ duy nhất không giống chính là đôi mắt, cô ấy luôn nhắm mắt, mà tôi lại dùng mảnh vải buộc lại, theo như Rin nói thì đây là truyền thống, người bộ tộc chúng tôi không nên dùng mắt thật để nhìn.
“Cô ấy không nói cho tôi biết cô ấy là ai, nhưng cô ấy đã cứu tôi.”
“A!” Kinh ngạc, Rin lợi hại đến vậy sao, cư nhiên có thể cứu Ging – một trong năm người sử dụng niệm giỏi nhất thế giới, thật không đơn giản.
“Lý do tôi muốn trở thành Hunter có một nửa là bởi vì cô ấy.” Trên mặt Ging đầy tưởng niệm.
“Thì ra là thế.” Hẳn là trước đây Ging có gặp qua Rin, “Nhưng Rin đã chết, hai năm trước.”
“Cô ấy…… đã chết sao?” Ging khiếp sợ, lúc đó rõ ràng trông cô ấy còn rất trẻ, sao có thể……?
“Ha ha,” tôi cười khẽ, quả nhiên là người hệ cường hóa, thật đơn thuần, biểu tình gì cũng đều viết trên mặt, “Nghiêm khắc mà nói, Rin xem như của bà cố của tôi, bà ấy là người cực yêu xinh đẹp……”
Ồ, chả trách lúc ấy nhìn trẻ như vậy, cô ấy hẳn là hệ biến hóa đi, Ging thầm nghĩ.
“Về phần chuyện Rin chết…… có liên quan đến mẹ tôi.” tôi buồn bã, dừng lại một chút, rồi chuyển đề tài, “À, Ging, anh cảm thấy năm nay tôi bao nhiêu tuổi?”
“Sao?” Ging nhìn nhìn, người nhỏ như vậy,“Khoảng năm sáu tuổi.”
“Năm nay, tôi chín tuổi.” Quả nhiên, trên mặt Ging lại tràn ngập khiếp sợ, cũng phải, tôi cao 1.17m, cho dù phát dục không tốt, thấy thế nào cũng không phải đứa trẻ chín tuổi.
“Năm sáu tuổi, mẹ của tôi sử dụng bí thuật phong ấn của bộ tộc chúng tôi, bà muốn phong ấn trí lực và thân thể của tôi, bà hy vọng tôi vĩnh viễn chỉ sáu tuổi, nhưng ở thời khắc mấu chốt, Rin đã đến, vô ý phá hủy kế hoạch của mẹ, ừm, có lẽ là phá hủy một nửa, mẹ bị pháp thuật phản phệ đã chết, mà Rin cũng bởi vì năng lượng đánh sâu vào, bị trọng thương, cố gắng mang tôi trở lại nơi này, một năm sau cũng chết.” lúc tôi xuyên không đến đâ,y đúng lúc cái phong ấn chết tiệt kia hoàn thành, thân thể rất khỏe mạnh, nhưng lại không lớn lên, a, cũng có cơ hội lớn lên, chỉ là đến bây giờ tôi vẫn không rõ lời Rin nói trước khi chết, nếu muốn trưởng thành thì phải mất thời gian tìm hiểu lắm đây.
“Vậy sao.” Ging cảm khái, bí thuật kia có năng lực mạnh như vậy, thế giới vẫn còn rất nhiều điều lạ lẫm.
Dẫn Ging đến trước mộ phần Rin, thuận tiện trả lời anh ta vừa rồi vì sao không thể vào cửa, lúc này chúng tôi ngồi trong đình nhỏ trước bờ sông, uống trà Tuyết Y pha.
“Ging, tới nơi này làm gì? Nơi này rất bình thường.” Nơi này không có di tích gì, cũng không có cường đạo ác danh nào đến, tôi ở đây đã được ba năm, trong rừng rậm, tất cả các nơi không có chỗ nào là bí ẩn cả, khu rừng này tuy rằng hẻo lánh, nhưng rất bình thường, nếu không, lúc trước Rin mang trọng thương sao có thể có năng lực mang tôi tới nơi này chứ.
“Rừng Butoto là một trong mười khu rừng nguy hiểm nhất thế giới, hơn nữa nơi này thuộc truyền thuyết.” Ging kinh ngạc, cô ấy không biết nơi này rất nguy hiểm sao?
“Truyền thuyết?” Khu rừng này nổi danh đến vậy sao? Cư dân trên trấn nhỏ cũng chỉ nói là rất nguy hiểm, cũng không đi vào mà thôi, hơn nữa tôi cũng chỉ cho rằng bọn họ là người dân bình thường, đương nhiên e ngại dã thú trong rừng, đôi khi tôi còn tản bộ ở trong này, cũng không gặp chuyện gì đặc biệt nguy hiểm mà. [ Tác giả: Thật trì độn, chúng nó đều bị ngươi đánh sợ, ai còn dám đến quấy rầy]
“Ừ, nơi này là nơi chưa ai đặt chân tới, tựa hồ là có cái gì ngăn cách vậy.”
Hãn! Nơi anh ta nói sẽ không phải là nơi tôi đang ở đi? Tôi nhìn qua.
“Đúng vậy.” Trả lời đương nhiên.
Tôi trầm mặc, thì ra không phải tôi quá yếu, mà là dã thú trong khu rừng quá mạnh mẽ, vì thế tôi bắt đầu lý luận, nơi Ging cảm thấy hứng thú = nơi rất có tính khiêu chiến = nơi đội trưởng lữ đoàn Ryodan cũng sẽ coi trọng = nơi mà trong tương lai không lâu sẽ đụng phải bọn họ = phiền toái vô cùng vô tận, thậm chí…… Tử vong. ừm, quyết định.
“Ging, tôi đi theo anh.”
“Eh?” Vừa mới hỏi cô ấy có muốn đi ra ngoài không, cô ấy trả lời không mà? Hơn nữa, cho dù có muốn đi ra ngoài, thì làm chi đi theo anh ta chứ, cô ấy có thể sống ở nơi này ba năm bình an vô sự, thực lực của cô ấy hẳn cũng không kém.
“Tôi cũng không biết nơi này nổi danh như vậy, nổi danh tương đương với rất phiền toái, sẽ có rất nhiều người tới cửa, tôi sợ phiền toái.” Là sự thật.
“Như vậy sao.” Ging tiếp tục uống trà, nhưng trán anh ta đã bắt đầu đổ mồ hôi, đây là lý do gì chứ, nếu nói phiền toái, anh ta cũng sợ mà, nếu không thì làm gì thích một mình chạy khắp nơi.
“Đúng vậy.” tôi cũng tiếp tục uống trà, “Hơn nữa, đi theo Ging hẳn sẽ thú vị hơn hiện tại, tôi cũng muốn thể nghiệm một chút.”